Tôi và anh quen nhau đến nay gần bốn năm. Cả anh và tôi đều đã một lần đổ vỡ. Anh khô khan,ôimùquángtrongmốiquanhệđộchạdự đoán xổ số miền trung minh ngọc vô tâm, nóng tính, vốn thông minh lại được mọi người ca ngợi từ nhỏ nên khá tự cao tự đại (tôi chỉ nhận ra khi tiếp xúc nhiều).
Anh có mối tình học trò rất đẹp nhưng cha mẹ anh ngăn cản, người đó lấy chồng, ra nước ngoài định cư. Anh lấy vợ theo sự sắp xếp của gia đình sau đó chỉ hai tháng. Họ ly thân khi bé lớn ra đời không lâu. Một lần gặp lại, có thêm bé nhỏ, rồi họ chính thức không qua lại nữa. Bé lớn theo bố, ở cùng ông bà nội vì anh hay đi công tác. Bé nhỏ ở với mẹ, anh bảo vì mẹ bé ngăn cản, gây khó khăn,... nên anh hầu như không qua lại. Tôi lo bé sẽ thiếu thốn tình cảm nên nhiều lần khuyên anh thăm nom con, nhưng anh tỏ vẻ không thích, bảo không có cách nào khác nên tôi không nhắc nữa.
Tôi hướng nội, nhẹ nhàng, ít nói, hay cười, nhiệt tình giúp đỡ người khác nên được bạn bè, đồng nghiệp quý mến. Hai con đều ở với tôi, bản thân đủ khả năng lo cho con. Ba bé có thể gặp và thăm nom thường xuyên. Chúng tôi có khác biệt nhưng tôn trọng nhau nên không quá mâu thuẫn, có thể trao đổi các vấn đề liên quan đến con. Vì không hiểu nhau nên không nói chuyện lâu dần tình cảm nguội lạnh.
Tôi phục anh ở tinh thần làm việc cống hiến, quên mình, áp lực công việc khá lớn để đảm bảo tiến độ. Đôi khi bất chấp để đạt mục đích khiến tôi ái ngại. Tôi không muốn yêu xa (anh làm ở quê tôi, tôi làm ở Sài Gòn, cách nhau hơn 300 km), anh hứa sẽ nhanh chóng tìm việc ở Sài Gòn. Tôi cảm nhận anh ngày càng yêu tôi, đủ để thấy ấm áp dù nhiều lúc cũng vô tâm. Từ khi quen tôi, anh sống tình cảm hơn, thường xuyên về nhà chơi với con, gần gũi gia đình anh nhiều hơn.
Tôi dành tình cảm cho anh rất nhiều, nhớ đến anh mọi lúc, có gì vui buồn đều bộc bạch cùng anh. Sức khỏe anh không được tốt, tôi luôn tìm hiểu và gửi anh các loại thuốc bổ sung cần thiết, ước mình có thể ở bên để chăm sóc anh. Tôi luôn muốn mua cho anh những gì tốt nhất trong khả năng dù với bản thân lại khá tiết kiệm. Với con anh hay người thân của anh, tôi đều xem như người thân của mình, lo lắng và tìm phương án cùng anh khi có vấn đề phải lo nghĩ.
Là người thích bận rộn, dự án này hoàn thành, anh nhận thêm dự án khác. Mỗi dự án kéo dài cả năm. Thấy anh vui, tôi cũng cổ vũ, chia sẻ, khích lệ tinh thần khi có điều bất như ý. Tôi ủng hộ cả về tinh thần lẫn tài chính khi anh cần để anh theo đuổi chí hướng.
Nhưng anh hay ghen tuông vô cớ, mỗi khi tôi chậm trễ trả lời tin nhắn hay anh gọi không được, anh lại suy diễn, rồi nói những lời thật khó nghe. Tôi bảo anh về Sài Gòn, anh lại quay ra trách móc bảo tôi ích kỷ, không hiểu, không thông cảm cho anh. Tôi cũng khó xử, thấy mình ích kỷ nếu ép anh. Trong những lần đi cùng nhau, anh thường cư xử cộc cằn, thô lỗ với nhân viên bán hàng, lễ tân. Khi nhân viên làm sai, anh chửi họ "ngu như bò, dốt" một cách thản nhiên. Mỗi lần vậy tôi đều góp ý.
Có lần đi chơi cùng nhau, anh thốt lên "Đúng là đàn bà lái xe" chỉ vì nơi đông người, họ trườn lên trước khiến anh phải dừng lại. Cũng trên hành trình đó, anh lại thốt lên "Đồ đàn bà lái xe kia" dù tình huống cũng không quá đáng ngại khiến tôi ngỡ ngàng, không biết nói gì. Anh từng bảo "Trong những lúc quyết định, hãy làm ngược với những gì phụ nữ nói", tôi đã nghĩ anh nói đùa.
Trong thời gian quen nhau, thỉnh thoảng anh lại đăng trên status những bài hát, bài thơ thể hiện nỗi lòng khắc khoải, day dứt, nhớ nhung về mối tình đầu dù lúc đó tôi và anh không giận nhau. Vào Sài Gòn với tôi, anh lại đăng status thể hiện sự cô đơn, lạc lõng, vô định. Tôi đi thăm thầy mỗi dịp về quê, người tôi xem như người cha thứ hai, nhờ thầy, tôi mới được là chính mình của hôm nay (trước đó tôi chỉ ham chơi). Anh lại cười bảo tôi và các bạn học theo phong trào gì đó, lúc lại bảo tôi có thần tượng hóa quá không,... Anh bảo anh không có thầy, không có bạn, không có lớp, vẫn sống tốt, rằng tôi có quá nhiều mối quan hệ (dù tôi rất ít khi tụ tập bởi chủ yếu các bạn đều ở quê) không cần thiết và cũng chẳng quan trọng.
Tôi nhờ anh hỗ trợ làm sổ đỏ phần đất ông bà ngoại cho mẹ, bị chị gái làm khó, anh bảo tôi "Đã biết khó tại sao vẫn cứ làm. Mẹ cứ ở đó, có ai giành được. Mẹ mất rồi, ai giành thì kệ, cho họ đi". Tôi hỏi "Vậy sao trước đây mua đất, anh không tự đứng tên lại nhờ người khác, để lỡ có ai đó giành thì cứ kệ, cho họ đi". Anh bảo "Nói được thế cơ à? Thời điểm và hình thành tài sản khác nhau". Tôi bảo chẳng có gì khác nhau cả, thậm chí khi đó là món quà thì càng phải được trân trọng và gìn giữ. Anh bảo tôi còn non dại nhưng lại tỏ ra người lớn, là đúng - sai, là thắng - thua... máu hơn thua tôi tỏ lắm. Khi anh tỏ ý không hỗ trợ vì không muốn rắc rối với chị, tôi có ý gặp luật sư ở văn phòng công chứng xem họ có dịch vụ làm không, anh lại nghĩ tôi đi kiện tụng, bảo văn hóa kiện tụng thấm vào máu chị em nhà em. Tôi cứ bị quy tội và nghĩ xấu theo cách như vậy.
Tết vừa rồi, anh đưa tôi về nhà anh, hai đứa dự tính chơi từ mùng hai đến mùng bốn. Như các lần trước, anh lại bất đồng với ba mẹ nhưng lần này anh bỏ ăn, không khí thật sự căng thẳng, bí bách. Anh tỏ ý muốn chở tôi về hoặc đi đâu đó, tôi nghĩ vậy cũng tốt, đi để cắt căng thẳng. Mùng sáu anh lại về, hy vọng lúc đó căng thẳng qua đi nên tôi bảo anh chở về vào mùng ba. Không ngờ bao nhiêu bực dọc, anh lại hướng sang tôi. Cả quãng đường hơn 200 km, anh chẳng nói một lời, sau đó trách, bảo tôi không thích về nhà anh dù tôi đã háo hức biết bao.
Từ đó, không dừng ở việc hờn dỗi, ghen tuông, anh dùng những ngôn từ nặng nề hơn mỗi khi khác quan điểm. Tôi thật sự không quen với ngôn từ đó. Nhiều lần tự hỏi có phải do môi trường công việc quá áp lực, lại tiếp xúc với nhiều kiểu người khác nhau, chửi nhau như cơm bữa, hay do tuổi thơ anh đã phải trải qua những điều khủng khiếp gì để khiến anh, một người rất thông minh, có học thức,... có ngôn từ gai góc, độc hại, có thể giết chết người đến vậy. Nhưng điều đáng nói là, trong bất kỳ tình huống nào, mặc tôi tổn thương ra sao, tôi phải tỏ ra vui vẻ, không được khó chịu.
Từ một người ôn hòa, tôi bị cuốn vào những tranh luận, rồi nhận thấy không chỉ phí hơi tổn sức mà càng bị tổn thương nhiều hơn bởi những lời như búa bổ. Tôi im lặng anh lại bảo tôi câm, điếc, coi thường anh,... Đỉnh điểm là lúc tôi tỏ thái độ không hài lòng khi anh vô tư nói những lời không hay về chị tôi (chị là người không tốt, thích dựng chuyện, gây chuyện, nói xấu và gây chia rẽ,... nên nhiều người và cả nhà tôi hầu như không qua lại). Tôi chỉ cần anh nói vừa đủ vì không thể không nói nhưng anh lại nói nhiều quá mức, thêm bày tỏ quan điểm, cảm nhận của bản thân đến mức người hỏi cũng ngắt lời, bảo chỉ cần anh trả lời.
Với tôi, ai có thế nào, người khác sẽ tự đánh giá, còn bản thân không thể nói được những điều tốt đẹp thì cũng không nên nói xấu (dù có đúng) về họ với người khác, huống hồ đây lại là chị tôi. Anh bảo tôi làm vậy là bênh chị, ủng hộ các hành động sai trái của chị. Từ đó, anh luôn gán ghép tôi vào để đay nghiến vì những khó chịu mà chị tôi đã gây ra. Anh kết tội tôi vì những điều tôi chẳng biết.
Vừa rồi, hơn một ngày anh không nhắn tin như thường lệ. Trước tôi nghĩ anh bận, sau lo lắng, sợ anh có chuyện gì, tôi nhắn tin hỏi "Anh có ổn không?" (biết mấy ngày nay anh đang trông gặp một lãnh đạo tỉnh nên tôi không gọi điện), mới biết anh sợ tôi mang rắc rối đến cho anh vào ngày đầu tháng bảy âm lịch. Anh bảo mấy lần tính nhắn nhưng thôi đợi đến hết hôm nay, ngày này năm ngoái đang nói chuyện tôi tắt máy ngang, chiều hôm đó đủ thứ việc không ưa, đau đầu kéo đến. Tôi lặng người. Anh bảo sáng mai tôi đón vì anh có việc vào Sài Gòn. Một giờ sau anh lại bảo "Khỏi đón, để anh đi xe công nghệ. Không né được dù đã 15h. Muốn chửi thề thật. Tôi sợ em rồi. Sợ chị em của em. Sợ, rất sợ. Sợ cả ngày cô hồn. Không phải mê tín nhưng những ngày này nên tránh ra". Thì ra anh vừa nghe gì đó liên quan chị tôi.
Tôi chỉ biết câm nín. Mọi thứ trong tôi tan vỡ. Tôi chỉ muốn buông bỏ. Nằm mơ tôi cũng không ngờ mình rơi vào tình cảnh này, khi hầu như các mối quan hệ khác quanh tôi đều tốt đẹp, chỉ duy nhất với anh, tôi chỉ nhận nhiều đắng cay, tủi nhục, oan ức tức tưởi. Vậy mà tôi thấy mình yếu lòng khi anh gửi ảnh với vẻ mặt đượm buồn. Nhìn anh cô độc, tôi lại muốn chạy đến ôm anh. Tôi không hiểu nổi mình và lại gặp anh. Anh báo với tôi vừa nhận thêm dự án khác, cách tôi gần 1000 km dù trước đó anh luôn bảo đã từ chối, đang tiến dần về Sài Gòni. Tôi khá thất vọng nên tỏ ra không vui, anh lại bảo tôi lúc nào cũng căng thẳng.
Nhờ mục Tâm sự, tôi biết đến bệnh ái kỷ, càng tìm hiểu tôi càng thấy anh trong đó, rõ ràng và vẹn nguyên. Tôi đã hiểu vì sao mình lại chật vật, khó khăn trong mối quan hệ này đến vậy. Tôi giận bản thân đã mạnh mẽ, dứt khoát biết bao nhưng lại mù quáng trong mối quan hệ này. Giờ đây, tôi chỉ muốn tập trung lo cho con. Khá vui vì cả hai bé đều ngoan và tình cảm. Khi bắt đầu viết bài này, tôi vẫn còn đau, nhưng khi những dòng cuối được viết, tôi thấy bình tâm lạ, như được giải thoát. Cảm ơn các bạn đã chịu khó đọc và thông cảm vì bài viết hơi lan man như tâm trạng tôi lúc này.
Nga Nguyễn
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc